Yêu quá những đóa hoa Dã Quỳ!

Ngay từ lần đầu tiên xem qua bức ảnh chụp Dã Quỳ. Lòng tôi đã xôn xao một xúc cảm thật mãnh liệt. Một chút gì đó rất đặc biệt mà tôi chưa từng xao động trước một loài hoa nào.

Từ một bức ảnh be bé, có hai đứa trẻ đang giắt những đóa hoa vàng ươm vào chiếc xe đạp nhỏ tí. Chúng tươi cười với nhau, thấp thoáng sắc vàng trên ánh mắt. Tôi tự hỏi lòng, cúc đấy ư ? Hai đường hoa lấp lóa những đóa mặt trời nhỏ...Khi đó tôi đã bắt đầu yêu thích vẻ hoang dại của chúng.
Dã Quỳ nở vàng rực hai bên đường

Rồi từ Sài Gòn xa xôi, tôi tìm về thành phố hoa. Tiếp đón tôi là chút lãng đãng mờ sương, pha chút se lạnh. Từ trên đèo ngoạn mục nhìn xuống, tôi đã thấy rất nhiều bạn bè của em, mọc tự do hai bên vệ đường...

Tôi còn thấy nhiều hơn, là những cây thông cao vút, đung đưa những phiến lá co ro trong hơi lạnh. Những cành cây gầy guộc, mong manh vụt qua trên đường tôi đi. Tôi đã yêu nhiều lắm cái nơi em sống, Tôi đang cảm nhận được không khí em đang thở, Giọt nước em đang uống và mùi đất hanh khô nơi em trưởng thành. Nhưng em đâu ? Dã Quỳ của tôi đâu?

Vượt qua đèo Ngoạn Mục, lòng tôi thoáng chút e sợ, trước cái hùng vỹ của đồi núi, thầm thán phục bàn tay con người đã làm nên những kỳ tích. Ở đây, rừng núi hoang vu, đèo heo hút gió lạnh, lưa thưa những mái nhà lúp xúp liêu xiêu vùn vụt lùi nhanh. Lác đác vài giọt mưa la đà. Phố núi hình như không có buổi trưa. Chút gì đó bàng bạc, lành lạnh làm người ta càng muôn gần nhau hơn. Đó là với những ai có cặp có đôi. Còn với riêng tôi, phố núi càng làm trái tim tôi thêm xao xác...

Tôi đã tìm được đến cây Phượng Tím. Trên đường đến đây, tôi đã nghe nhiều về ngôi nhà ma. Tôi không tin lắm, nhưng nghe kể một câu chuyện ma khi đến đây, cũng là một điều thú vị. Giống như, khi pha một chút muối vào ly đá chanh, Đà Lạt càng trở nên huyền bí và huyễn hoặc...

Phượng tím
Tôi vẫn chưa thấy Dã quỳ...

Mai tôi phải đi theo một lộ trình đã định, vì thề tôi một dành trọn đêm cho Đà Lạt và hồ Xuân Hương...

12 giờ đêm, tôi đến thăm Hồ Xuân Hương với lòng ngưỡng mộ. Tôi đã nghe nhiều lắm về nơi này. Tôi muốn lang thang thật lâu, một mình thôi. Vì chỉ như thế, tôi mới có dịp ngắm nghía và chiêm ngưỡng bằng tất cả những giác quan mình có thể mà không bị thời gian hay người khác quấy rầy...

Trên đường về, tôi vẫn ngoái đầu nhìn lại, hy vọng thấy chút bóng dáng em bên bờ hồ. Vô vọng thôi, vì Dã Quỳ em không bao giờ có mặt ở đây-mà tận sau này tôi mới biết.

Em mọc âm thầm, nơi mà tôi đã qua, và không nghĩ đến sẽ gặp em. Em hoang dại, lẻ loi bên vệ đường, chẳng ai để ý đến. Nhưng trong em có sức thuyết phục mãnh liệt. Một sự khát khao, ngạo nghễ vươn lên thách thức mọi khó khăn và thử thách. Em đã tự làm mình nổi bật, mà không cần bất cứ sự lăng xê nào...

Tôi tự hỏi, có điều gì trong em, một loài hoa dại, mà lắm các thi sĩ tôn vinh? Em được xem như là một biểu tượng của phố núi? Tôi thấy được ở em sắc vàng rực rở kiêu hãnh. Những đóa mặt trời be bé đã giấu vào đây...Từng cụm, từng cụm cao vượt quá đâu người. Những chiếc lá xanh thẫm thô ráp. Hao hao giống Cúc, và từa tựa giống Hướng Dương. Dã Quỳ là cô gái miền xuôi. Chân tình và cá tính

Càng ngắm em, tôi càng say. Tôi say vì nét duyên đằm thắm bên trong em hơn là cái thời trang và sắc thắm bên ngoài. Dã Quỳ cũng kén người thưởng thức, ché rượu cần thô mộc, dư vị lạt lẽo, nhưng say mềm lòng lữ thứ...

Bạn tôi vẫn thường thắc mắc, Có gì trong loài Quỷ Già mà mày yêu thế? Quỷ Già là một cách chơi chữ của bạn tôi về Dã Quỳ. Người mà vẫn nhăn mặt chê hôi khi miễn cưỡng ngắm em. Nhưng với tôi, tôi vẫn yêu tất cả và đó chính là nét đặc trưng mỗi khi nhớ đến em...

Trên đường về, tôi suy nghĩ miên man, có lẽ tôi và em giống nhau. Tôi sinh vào mùa thu, cận kề những ngày vui của lứa tuổi học trò. Lớn lên từ một miền trung du, với làn da đen giòn và mái tóc khét nắng. Tôi đã trải qua một tuổi thơ với nhiều vất vả thăng trầm. Mười năm tôi sống ở thành phố hoa lệ này, cũng là ngần đó thời gian, bàn tay tôi chai đi vì cố gắng. Những lúc xa quê như thế này, lòng tôi rưng rức nhớ mùi cỏ cây rơm rạ. Cháy lên nỗi khát khao tung tăng dưới dòng suối trong veo. Một ánh trăng quê, tôi cũng thèm thuồng khao khát. Khát chút yên tĩnh của đêm, Thèm nghe được tiếng cúm núm kêu chiều... Long Khánh ơi, run rẩy nhớ đến xao xác lòng...

Rồi mai này, tôi cũng phải đi xa, với tiền đồ rộng mở. Tôi sao có thể dừng lại ?

Trong những chuyến bay, lòng bồn chồn nhìn qua ô cửa bé xíu mà đếm từng tỉnh thành, lẩm nhẩm tên từng con sông. Lòng tràn trề bao hồi ức...

Đêm Hà Thành se lạnh, Từng dòng người ngược xuôi trôi về đâu? Từng hàng liễu rũ soi nghiêng, Một nhánh phượng nào vắt qua khung trời thơ mộng? làm dáng cho biết bao nhiêu bức ảnh tuyệt vời. Hồ gươm đẹp và xanh quá!
Khi vừa đặt chân chân đến thủ đô. tôi đã bất giác thốt lên. Đà Lạt! Cũng yên ả và cổ kính, Cũng nho nhã, cũng lãng bãng mờ sương. Đêm bước nhẹ qua phố Nguyễn Du. Lòng chợt xao xuyến vì mùi hoa lạ . Thủ Đô yêu dấu và tự hào thơm ngát hương Sữa , từng cách hoa li ti nhỏ xinh rơi trắng mặt đường.
Lòng bâng khuâng ngước lên tự hỏi ? Mùa này, Dã Quỳ đã vàng chưa ?

* Được trích đăng từ blog Onlydala.

Comments

Post a Comment

Popular posts from this blog

Cẩm nang du lich Sapa

Lễ hội đèn Trung thu lớn nhất VN

Ba cây cầu dây văng bắc qua sông Mêkong