Yêu quá những đóa hoa Dã Quỳ!
Ngay từ lần đầu tiên xem qua bức ảnh chụp Dã Quỳ. Lòng tôi đã xôn xao một xúc cảm thật mãnh liệt. Một chút gì đó rất đặc biệt mà tôi chưa từng xao động trước một loài hoa nào. Từ một bức ảnh be bé, có hai đứa trẻ đang giắt những đóa hoa vàng ươm vào chiếc xe đạp nhỏ tí. Chúng tươi cười với nhau, thấp thoáng sắc vàng trên ánh mắt. Tôi tự hỏi lòng, cúc đấy ư ? Hai đường hoa lấp lóa những đóa mặt trời nhỏ...Khi đó tôi đã bắt đầu yêu thích vẻ hoang dại của chúng. Dã Quỳ nở vàng rực hai bên đường Rồi từ Sài Gòn xa xôi, tôi tìm về thành phố hoa. Tiếp đón tôi là chút lãng đãng mờ sương, pha chút se lạnh. Từ trên đèo ngoạn mục nhìn xuống, tôi đã thấy rất nhiều bạn bè của em, mọc tự do hai bên vệ đường... Tôi còn thấy nhiều hơn, là những cây thông cao vút, đung đưa những phiến lá co ro trong hơi lạnh. Những cành cây gầy guộc, mong manh vụt qua trên đường tôi đi. Tôi đã yêu nhiều lắm cái nơi em sống, Tôi đang cảm nhận được không khí em đang thở, Giọt nước em đang uống và mùi đất hanh khô nơi em ...